Thơ Xuân XUÂN TỚI MỪNG XUÂN Xuân tới mừng xuân, xuân cả kinh. Như trầm hương ngát tỏa quanh ḿnh. Như vầng sao sáng không trung đậy, Như mộng ngàn thu hiến hiện h́nh. Như gió muôn phương tụ hội về, Như làn hơi thở động sơn khê. Như hồn sông núi vui tràn ngập, Như nước cam lồ tỉnh mộng mê. Như đất tṛn xoay, vũ trụ an, Như tùng xanh đứng vượt nghiêm hàn. Như ḷng muôn vật xuân trường tại, Như thấm hương xuân vạn cảnh nhàn. Thích Tâm Châu
Tết quê hương thứ hai Em thân ái trao Anh món quà kỷ niệm Vào ngày đầu năm một cái tết tha hương Nh́n bông tuyết bay ngoài trời Đông lạnh lẽo Cảm thấy trong ḷng thêm ấm áp yêu thương.
Anh đă gởi nụ hôn trên bờ môi thơ dại Trong chuyến hải hành đầy sóng gió chông gai Biển gào thét điên cuồng không làm Em sợ hăi V́ bên Em luôn có sẵn một ṿng tay. Phật độ cho ta b́nh an thuyền cặp bến Nhưng hoang mang về cuộc sống đang chờ Anh xông pha giữa mùa Đông băng tuyết Phơi thân gầy dưới nắng Hạ cháy da Em xuôi ngược khắp nẻo đường phố thị Chồng giấy in nặng chĩu chiếc xe tàng.
Qua rồi đó những năm dài cực khổ Ḿnh chung vai gắn bó cuộc đời nhau Để giờ đây dưới mái nhà nho nhỏ Bên lửa hồng ôn kỷ niệm thương đau. Xuân đến trong ḷng ta giữa mùa Đông giá buốt Hơi ấm bao quanh làm trẻ lại tấm thân già Dù cái Tết đơn sơ không cúc vàng pháo nổ Chỉ có chè xôi bánh mứt khói hương trầm. Và cũng có Chùa cho ta lễ Phật Tạ ơn Người, con được sống b́nh an Cũng gặp gỡ nhiều đồng hương Phật tử Cùng trao nhau lời chúc đẹp đầu Xuân.
Niềm hạnh phúc chúng ta chừng đă mất Vẫn c̣n đây nơi xứ lạ quê người Xin cầu chúc những Mùa Xuân Hạnh Phúc Trên quê hương thứ hai này, Mong trọn kiếp trăm năm. ChinhNguyen/H.N.T. USA, Cận Xuân Bính Thân, 2016
XUÂN CHIỀU LẠC PHỐ Bốn mươi năm, vẫn Tết tha phương Bao trạm thời gian... cuộc hư trường! Nắng trải thềm hoa, Hương Tỉnh Thức Trăng về Xóm Hạc, Gió Trầm Hương Gieo vần Xuân Mới, Thơ Hoài Vọng Tưởng Khúc Thanh B́nh, Nhạc Ngát Chương Tuyết trắng vườn ai, Chiều Lạc Phố! Xuân nào Đoàn Tụ, Bến Yêu Thương. DIiệu Minh Tuệ Nga
XUÂN VIỄN XỨ Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương Nhớ về quê cũ trắng canh trường! Tháp xưa chuông sớm luôn vang tiếng Chùa cũ trầm khuya măi ngát hương. Thi hứng gợi t́nh ghi mấy khúc Văn nguồn khơi ư thảo vài chương Thả hồn theo tuyết rơi song vắng Viễn xứ ḷng người rộn luyến thương. Tâm Minh Ngô Tằng Giao
|