H Ồ I    K Ý    V Ề    MẸ

                Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngày…

               Mẹ tôi mỉm cười nhìn bóng con ngoan…

                                                             

 

               Tiếng hát trầm ấm và truyền cảm của ca sĩ Mạnh Đình trong bản nhạc “Mẹ Tôi” đã làm cho tôi thật xúc động và nhớ về Mẹ.

               Mẹ Tôi, một người Mẹ thật đẹp, thật hiền hoà. Nhớ về hình ảnh Mẹ, tôi chỉ thấy những nụ cười mỉm chi thật dễ thương, một khuôn mặt thật đẹp đầy nét kiêu sa, một người phụ nữ Việt Nam đảm đang yêu quý chồng, thương chiều con, nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc đã tạo dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc, thuận hoà với người chồng nhà giáo gương mẫu, với tám đứa con (bốn trai, bốn gái) đều thành đạt và hai mươi đứa cháu  nội ngoại, cùng một bầy chắt cũng gần hai chục, tất cả đều rất ngoan  và hiếu thảo.

                     

                           

Quả thực như thế, đối với Ba Tôi, Mẹ Tôi luôn tôn trọng, trìu mến, săn sóc, nhường nhịn và tin cậy. Đối với con cháu rất thương yêu nhưng cũng rất nghiêm khắc và khéo léo dậy dỗ khuyên răn.Tôi là con gái đầu lòng, được Me  rất yêu chiều đã ghép tên đệm của Ba Me thành tên tôi: NGỌC KHANH. Tôi giống Ba có máu văn nghệ và không có nét đẹp của Me.Thế nhưng thời con gái lúc học trường Nữ Trung học Trưng Vương cũng không ít chàng trai theo đuổi! Ba Me tôi thuộc thành phần tiến bộ, trong khi ở tuổi các cụ thời đó còn rất nhiều người quan niệm cổ xưa của đạo lý Khổng Mạnh.

 Me tôi không cấm  tôi giao tế với bạn trai, nhưng rất khôn khéo và tế nhị khuyên con: Con nên nhớ, ở trên đời này rất ít người tử tế, người ta khen con, chưa chắc đã là khen thật tình, người ta cho con cái gì là muốn ở con một điều gì, cho nên con phài cẩn thận giữ mình đừng dễ dãi để bị lợi dụng, để bị người đời coi thường khinh khi, một bông hồng đẹp càng khó hái càng được người ta yêu quí và nâng niu!

Ngày Lễ Mẹ năm nay (Mother Day), Mẹ tôi không còn nữa! Tôi không còn cơ hội đi shopping để chọn mua quà tặng Me, đi phố nhìn vào những khung cửa kính của  những tiệm bán quần áo và nữ  trang, thấy người ta nhộn nhịp mua xắm quà cho Mẹ, thấy trong mấy tiệm ăn, con cháu quay quần bên Ba, bên Mẹ với những lời chúc tụng, tim tôi se thắt lại, nước mắt tự nhiên tuôn tràn, lòng quan đau khi nghĩ đến thực tế của tôi là không còn có Mẹ, không bao giờ nữa được ôm Mẹ, không bao giờ nữa còn được nắm bàn tay ấm áp của Mẹ để được nghe những lời khuyên của Mẫu Tử Tình Thâm!!! Mất Mẹ là mất đi một kho tàng vô giá mà không thứ gì có thể thay thế được vì trên đời này không ai yêu thương mình bằng Mẹ mình, những nỗi vui buồn của Mình, Mẹ đều chia sẻ như chính nỗi vui buồn cùa Mẹ!.

               Bây giờ mỗi khi nghĩ và  nhớ đến Mẹ, tôi chỉ còn biết đứng lặng yên ngắm nhìn thật lâu hình Mẹ tôi trên bàn thờ và  thầm cầu khẩn: Me ơi, con yêu và nhớ Me nhiều lắm! Trong thời gian qua lúc Me còn sinh tiền nếu Con có làm điều gì lầm lỗ, bất hiếu để Me phải buồn phiền, Me tha thứ cho Con Me nhé! Và tôi tự an ủi là Me tôi đang nhìn tôi mỉm cười, nụ cười hiền hậu, tha thứ cho tôi với tình cảm Mẫu Tử Thâm Tình.

               Con gái của Mẹ.

            Ngô Ngọc Khanh                                                                                                                                                        

trở về trang chính