Chiếc áo blouson nâu

 

Đan Thụy

 

 Les Daltons & Lucky luke

 

Khi tôi bước chân vào bậc trung học đệ nhất cấp th́ tại SàiG̣n, phong trào cao bồi du đăng bắt đầu nở rộ, do đó Ba Me tôi thường khuyên răn các con phải “chọn bạn mà chơi ”, v́ thế tôi chỉ có ba người bạn thật thân. Tính khí tuy khác nhau, nhưng chúng tôi bốn đứa chơi với nhau thật thân mật, ḥa thuận, vui vẻ, mùa thi th́ cùng nhau học tập chia ngọt sẻ bùi như anh em ruột thit vậy. V́ bốn đứa chúng tôi đi đâu cũng có nhau, đi bơi, đi đánh bóng bàn, đi xem phim… nên các bạn học lúc đó gọi chúng tôi là Les Daltons. Từ đó khi viết văn thơ hay làm báo, chúng tôi lấy bút hiệu là Đan xxxx  và bút hiệu của Tôi là Đan Thụy.

Hoàng vui tính thật thà nhưng cương trực, bạo dạn, Anh giỏi Judo và  Vovinam nên thường bảo vệ bạn bè, “ qua đường thấy chuyện bất b́nh chẳng tha “. Sau khi xong tú tài 2 ban Toán th́ Hoàng t́nh nguyện vào Vơ Bị Đà- Lạt khóa 4 năm, dù anh dư sức thi đậu vào các trường đại học chuyên môn.

Hồng tính hiền lành chăm chỉ, nhút nhát nhưng rất chân thật, nhiều khi chân thật quá lại hóa ra dễ làm mất ḷng nên khi ra đời hay bị thiệt tḥi. Hai cụ thường hay nói về Anh: “ thẳng thắn thật thà thường thua thiệt “!!!

Hoàn vui vẻ, hiền lành thông minh, nhiều năng khiếu văn chương, do đó khi xong tú tài 2 th́ học đại học Văn Khoa. Anh đă có nhiều bài thơ đăng trên các báo sinh viên vào thập niên 1965 - 1975 ở Sài G̣n. Anh rất hào hoa, bay bướm!!!

Khi c̣n đang là học sinh lớp đệ tam Chu Văn An SàiG̣n, phong trào mặc áo blouson da đang là niềm mơ ước của các thanh thiếu niên. Những tài tử điện ảnh, ca sĩ nổi tiếng như James Dean, Elvis Presley, Johnny Hallyday… đều mặc áo kiểu này.

Tôi cũng mơ ước có áo blouson da như nhiều bạn trong trường, trong lớp. Một vài bạn học con nhà giầu cũng đă có từ lâu,những bạn đó đi học bằng xe ô tô nhà đưa đón hay đi học bằng xe gắn máy. Do đó tôi tự  biết đó chỉ là niềm mơ ước mà thôi. Nhưng Ba Me tôi nhận biết điều đó mà tôi không hay (sau này tôi mới biết Ba tôi là nhà tâm lư học chuyên, nghiên cứu về tâm lư con người).

Một chiều thứ bẩy cuối tuần trời se lạnh, Ba tôi chở tôi lên trung tâm SàiG̣n vào 1 nhà hàng sang trọng, Ba tôi kể lại những thăng trầm trong đời công chức mà Ba tôi đă gặp và cho tôi những lời khuyên quư giá cho đến nay tôi vẫn c̣n nhớ .Sau đó Ba tôi nói : Ba Me biết con ao ước có được 1 áo blouson da mầu nâu, Ba Me sẽ mua cho con 1 áo blouson mầu nâu nhưng không phải bằng da v́ nó quá đắt.

Tôi mừng quá và sáng hôm sau chủ nhật được mẹ cho đi chợ Bến Thành mua cho 1 áo blouson mầu nâu đẹp lắm, để mặc vào buổi sáng mùa đông khi đi học. Chiếc áo blouson này là 1 món quà quư giá mà Ba Me tôi đă dành cho tôi, các cụ đă dành dụm chắt chiu, trong khi c̣n phải lo ăn học đèn sách cho 8 người con trong lúc đó hiện t́nh đất nước đang lạm phát, kinh tế khó  khăn, giá cả đắt đỏ, chiến tranh leo thang. Do đó khi khôn lớn hơn, khi kiếm được chút tiền v́ hằng đêm đi  “kèm học tư gia” nếu tôi có thể chia sẻ, làm được ǵ cho các em tôi vui thích th́ tôi cố làm.

Một buổi sáng mùa đông khi tôi đi xe đạp đến gần trường Chu Văn An cùng 3 bạn Hoàng, Hồng, Hoàn th́ có 1 bạn cũ cùng lớp tên Lộc  đă bị đuổi học v́ theo cao bồi du đăng chặn lại với con dao nhọn trong tay và nói mượn áo blouson vài ngày, đang do dự và lo lắng th́ Hoàng ra hiệu bảo tôi cởi blouson ra trao cho anh bạn này rồi cả 4 cùng vào trường. Tôi đang ngạc nhiên v́ sao hôm nay Hoàng lại “ gà chết “ như vậy th́ anh nói:

 -Sáng mai Lộc nó sẽ phải tự tay khoác blouson đó vào vai cậu và xin lỗi.

-Thế tớ nói sao với Me tớ khi về không có blouson.

-Cậu nói cho Mẹ là tớ mượn để coi kiểu rồi sẽ mua cho tớ

Do đó khi về nhà không có blouson Me tôi không thắc mắc

Quả thật sáng hôm sau vừa đến cổng trường là thấy Lộc đă đứng đợi sẵn và xin lỗi cùng khoác lại áo blouson vào vai cho tôi.

Sau này mới biết chiều hôm đó Hoàng và Trọng  là 1 tay giang hồ hảo hán nổi tiếng ở quận 3 đến tận nhà Lộc hỏi tội và cho biết nếu sáng hôm sau không làm như vậy sẽ bị cắt 1 lỗ tai. Làm Lộc sợ quá.

Hoàng c̣n giải thích:

- Đánh nhau trước cổng trường là bị đuổi học luôn.

Kỷ niệm nữa với Hoàng mà tôi không bao giờ quên.

Khi Hoàng nhập học Vơ Bị Đà- Lạt khóa 4 năm, Bố anh cứ tin rằng khi anh tốt nghiệp sẽ hết chiến tranh.

Cuối tháng 3 năm 1972, tôi được lệnh cũa tổng giám đốc Viễn Thông, phải cấp tốc thiết lâp đài vô tuyến điện An Lộc thuộc tỉnh B́nh Long.

Tại An Lộc, sau khi chỉ định và phân công cho anh em làm việc, tôi đi dạo ṿng quanh khu vực th́ thấy có 1 ngọn đồi toàn trồng dứa (trái Thơm) đẹp quá nên leo lên ngắm, chợt từ trong các bụi dứa hàng chục lính BĐQ vụt gh́m súng đứng lên chĩa vào tôi hô to:

- “ giơ tay lên “

đang ngạc nhiên th́ 1 BĐQ nhẩy đến ôm và vật tôi xuống. Th́ ra là Trung úy BĐQ Hoàng,  bạn thân của Tôi.

-Cậu đi đâu mà lang thang ở đây  ?

-Tớ đang thiết lập đài đài vô tuyến điện ở kia ḱa.

-Bao giờ xong?

-Chắc vài ngày nữa, sau khi liên lạc được với Sài G̣n tốt.

- Về ngay, càng sớm càng tốt, sắp đánh lớn.

Nhờ gặp Hoàng, chiều hôm đó tôi đă cho cấp tốc hoàn thành công việc.

Sau đó không lâu là trận chiến An Lộc thuộc tỉnh B́nh Long kéo dài 3 tháng liền. Quân sử QLVNCH có câu “B́nh Long anh dũng, An Lộc kiêu hùng”.

1973 Tôi thường có giờ dậy tư thêm tại vài trường tư thục, Hoàng đi hành quân liên miên, nhưng mỗi khi về hậu cứ lại t́m gặp bạn cũ để ngồi uống café hàn huyên, anh hay đến đón tôi ở cổng trường v́ biết rơ thời khóa biểu.

Một hôm khoảng 9:15 sáng c̣n đang trong lớp th́ có 1 xe jeep nhà binh phóng như bay vào sân trường, chạy 2 ṿng sân làm bụi mù rồi ngừng bên cửa sổ lớp, th́ ra người ngồi bên tài xế là trung úy BĐQ Hoàng. Anh chàng tay bắt loa ghé miệng nói:

-chút síu 10 giờ sáng ra La Pagode uống café ăn sáng, trưa nay có lệnh hành quân.

Rồi ra lệnh cho tài xế phóng đi như bay.

Tôi không biết nói ǵ với nhà trường và học sinh nên chỉ im lặng lắc đầu.

V́ anh chàng hay đến trường nên ai cũng biết trung úy BĐQ này rất oai và dễ thương, nên nhà trường thông cảm, nhưng anh gác cổng bị khiển trách v́ không đóng và khóa cổng khi trong giờ học.

10 giờ sáng tôi ra La Pagode uống café ăn sáng với bạn, khi chia tay Hoàng  nói:

-Kỳ hành quân này không xa, chỉ là tảo thanh mà thôi. Chắc chắn chiều nay bọn chúng ḿnh gặp nhau, tớ vừa lănh lương xong. Nhớ hẹn tụi nó nhé!

-Được thôi, tớ sẽ báo cho Hồng và Hoàng, chiều gặp lại.

Hai đứa xiết  tay nhau từ giă như mọi lần.

4:30 chiều cùng ngày, gần giờ tan lớp, cũng tại ngôi trường đó, từ trên lầu tôi thấy 1 chiếc xe jeep đậu trước cổng trường, một quân nhân BĐQ đang nói ǵ với  anh gác cổng, cổng trường mở để người này đi vào, anh ta đi về phía lớp tôi đang dậy. Khi anh lại gần hơn, Tôi nhận ra đó là người  lính BĐQ hồi sáng, linh tính báo cho tôi có chuyện chẳng lành.Tôi vội đi ra cửa lớp th́ anh ta cũng vừa đi tới :

-Trung úy Hoàng vừa hy sinh trong trận đánh ở Củ Chi trưa nay .

 Người bạn thân đầu tiên của tôi đă anh dũng hy sinh trên chiến trường!!!

 

  Đan thụy,  hè 2014

trở về trang chính